Kỷ niệm 70 năm thành lập Lực lượng Vũ trang Hà Tĩnh 18/8/1945-18/8/2015
Gia đình tôi thuộc diện di dời từ
miền xuôi lên miền núi. Hồi đó dân cư thưa thớt lắm, đi hàng tiếng đồng hồ mới
có nhà dân. Nhà tôi nằm ở xóm cuối của Xã biên giới Hương Điền, thuộc huyện Hương
Khê (nay thuộc huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh). Trước ngày Thủ tướng Chính phủ ra Nghị
định 100/TTg thống nhất các đơn vị bộ đội
làm công tác bảo vệ nội địa, bảo vệ biên giới với các đơn vị công an biên phòng
để thành lập lực lượng Công an nhân dân vũ trang ngày 3-3-1959; Trạm bảo vệ nội
địa biên giới đóng tại thôn Kim Quang, xã Hương Quang còn do lực lượng bộ đội đảm
nhiệm. Ở đó có một đơn vị bộ đội thuộc tỉnh đội phụ trách- người dân quen gọi Đồn
bộ đội.
Đo địa hình núi non hiểm trở, đường sá đi
lại chỉ theo những lối mòn quen thuộc nên việc đi công tác ngược xuôi của bộ đội
mất rất nhiều thời gian. Nhà tôi như một trạm dừng chân trên đường từ tỉnh về đồn
và ngược lại của anh em chiến sĩ. Bộ đội đi bộ hoặc đi ngựa đều ghé qua nhà tôi
nghỉ chân. Hồi trước phương tiện đi lại tối ưu của đơn vị là dùng ngựa, tôi thường
mãi mê ngắm nhìn những chú ngựa khi cho nó bắp ngô, để rồi sau đó nó lại lên đường
làm nhiệm vụ. Có lẽ đến bây giờ tôi mới hiểu vai trò của nó khi mình đã được ngồi
trên những chiếc xe thư thái với đôi chân không mỏi. Gia đình tôi như người nhà
thân thiết của đồn. Mỗi lần tết đến xuân về, chỉ huy đồn lại cho mời chúng tôi
về đồn chơi để cùng vui tết. Còn nhỏ nên tôi ấn tượng nhất là được các anh cho đi
xem súng đạn, quân trang quân dụng...thứ nào cũng xếp hàng ngay ngắn, gọn gàng,
trật tự trông rất đẹp mắt. Các anh còn nói với tôi rằng có làm như vậy, khi cần mới lấy nhanh được,
chẳng ai còn phải đi tìm. Điều này cứ đọng mãi trong tôi trong quá trình lớn lên.
Về sau làm bất cứ công việc gì tôi cũng lo đầu tư sắp xếp có quy tắc riêng. Những
ngày còn đang công tác, tôi luôn là người đáp ứng nhanh nhu cầu tra cứu tài liệu
khi cần cho đồng nghiệp.
Khi còn nhỏ chúng tôi quý anh bộ đội vô
cùng. Các bậc cha anh thường nói với chúng tôi rằng: các anh là bộ đội cụ Hồ, là
người thường xuyên sẵn sàng đi đánh giặc bảo vệ cuộc sống bình yên cho mọi xóm
làng và là chổ dựa vũng chắc chắc của chúng ta. Tôi lớn lên đi học xa nhà, đường
rừng xa xôi héo lánh, lại không có bạn đi cùng. Nhiều hôm phải đi một mình trên
những quảng đường trong rừng đại ngàn đêm, mưa và sợ. Biết như vậy các anh là
người động viên cổ vũ có hiệu quả nhất. Hồi đó có anh bộ đội của đồn tên là Tòng
đã động viên tôi: chẳng có gì phải sợ; các anh còn đi lại thường xuyên trong rừng
mà. Nhưng điều làm tôi vui nhất là anh còn cho một chiếc dao găm làm bằng xác máy
bay địch. Trong chặng đường rừng cây cối um tùm tôi luôn mang theo, không phải để
chơi, để hù doạ ai mà để chặt cây làm gậy đi đường, làm vũ khí tự vệ khi cần
thiết. Nó được xem như một thứ bảo bối về sức mạnh hộ mệnh, giúp tôi thêm vững
bước. Bây giờ không còn biết anh ở đâu, chiếc dao lâu quá đã không còn, song tôi
vẫn rất biết ơn anh về kỷ vật đáng quý ấy. Chính anh bộ đội là người đã sớm giúp
tôi vững vàng hơn, quyết tâm hơn vượt hoàn cảnh khó khăn để vươn lên trong cuộc
sống.
Lớn lên tôi càng hiểu thêm về giá trị
của sự tự rèn luyện. Tôi không có thời gian trong quân ngũ nhưng tôi rất chăm
lo rèn luyện tự vệ. Tôi thích nội vụ gọn gàng còn nhờ được làm sinh viên cùng bộ
đội đi học. 6 anh em ở chung phòng, chỉ tôi là sinh viên trẻ. Tôi tuân thủ quy
tắc các anh, chăn màn ngủ xong lúc nào cũng phải vuông thành sắc cạnh. Tư
trang, quần áo, dép mũ để dúng chổ quy định.... Thời gian sinh viên sơ tán tại
Yên phong Hà Bắc vào năm 1972, tôi biết bơi dài hơn là vì đã cùng tập bơi sáng ngược
dòng sông Cầu với mấy anh bộ độ Hải quân cùng lớp. Tôi rất mê súng và luyện tập
bắn súng nên cũng không mấy bất ngờ và thường đạt kết quả cao khi bắt súng đạn
thật ở các kỳ huấn luyện tự vệ và bắn súng ngắn tại trường huấn luyện cán bộ dân
sự ở Quân khu...
Thế hệ cao tuổi hôm nay chắc chẳng mấy ai không
có những kỷ niệm đẹp về anh bộ đội. Không chỉ lúc trong quân ngũ mà ngay khi hoàn
thành nhiệm vụ trở về; hình ảnh đẹp của anh bộ đội cụ Hồ vẫn luôn được toả sáng
trên mọi nẻo đường, mọi lĩnh vực với sức
sống, nghị lực và chất cứng rắn kiên cường,
sẵn sàng hy sinh vì dân vì nước vì lẽ phải.
Cũng chẳng phải nói gì nhiều về những chiến
công lẫy lừng trong lịch sử, vì cuộc sống đã và đang đi về với thực tại. 70 mươi
năm đi qua với nhiều thử thách và chiến công; lực lượng vũ trang Hà Tĩnh, đã để lại biết bao
kỷ niệm đẹp trong lòng người dân. Trong tôi vẫn luôn hiện về hình ảnh bình dị,
thân thương của anh bộ đội, người đã tiếp sức cho tôi lớn lên trong chặng đường
đời. Trong thử thách của sự nghiệp đổi mới hôm nay, tôi mong và tin các anh không
bao giờ làm mờ nhạt niềm tin yêu của tổ quốc và nhân dân./.