Bốn mươi
lăm năm đã trôi qua, đất nước ta, dân tộc ta, non sông đất nước ta vắng bóng Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ kính
yêu suốt một đời vì dân vì Đảng. Người là vị Lãnh tụ vĩ đại, là anh hùng giải
phóng dân tộc. Nét riêng mong muốn ở Người là suốt cuộc đời “chỉ
có một ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao nước ta được hoàn toàn độc lập, dân
ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học
hành...”, còn phần mình thì “không dính gì đến vòng danh lợi”. Người là hiện thân của mọi người vừa là cha, là
bác, là anh của người Việt; là biểu tượng,
là trung tâm có sức thu hút, hội tụ được sự đoàn kết toàn dân tộc. Ra đi về cõi
vĩnh hằng người không chỉ “để lại muôn vàn tình thân yêu cho toàn dân, toàn
Đảng, cho toàn thể bộ đội, cho các cháu thanh niên và nhi đồng” cùng bạn bè khắp
năm châu, mà còn để lại những di huấn bất hủ cho toàn Đảng toàn dân nhằm chăm
lo vun trồng sự nghiệp cách mạng. Trong kho tàng vô giá ấy ta nhận thấy có vấn đề
mà Người đã xây dựng thành công đó là vấn đề đoàn kết. Hơn ai hết lúc còn sống
Người hiểu rõ giá trị, sức mạnh của sự đoàn kết là cội nguồn của mọi thành công,
nên theo Người:
“Đoàn kết,
đoàn kết, Đại đoàn kết
Thành công,
thành công, đại thành công”
Có thể nói suốt quảng đời làm lãnh tụ, Chủ tịch Hồ chí Minh luôn quan tâm
xây dựng khối đoàn kết toàn dân tộc, coi đó như một nguyên tắc sống còn của cách
mạng. Bất cứ ở đâu, trong hoàn cảnh nào Người luôn có được sự đồng cảm, chở
che, ủng hộ. Không chỉ là người dân trong nước, hay ở nước ngoài; bất kể trong
cương vị lãnh tụ hay chính khách; Người luôn được sống trong sự yêu thương kính
trọng của đông đảo người dân chân chính. Không chỉ mọi người dân Việt nam mà còn
rất nhiều người dân các nước trên thế giới yêu quý người Việt vẫn rất thích được
gọi hai chữ Bác Hồ.
Thế nhưng trong Di chúc, vấn đề được
Người quan tâm đầu tiên sau khi qua đời lại
là vấn đề đoàn kết trong Đảng.
Trong sự lãnh đạo của Đảng, điều tối kỵ
nhất là tiếng nói không nhất quán; Bác cho đó là hiện tượng “Trống đánh xuôi kèn
thổi ngược”. Một chủ trương lúc đưa ra, hay lúc triễn khai thực hiện vội vàng, không
được bàn bạc thấu đáo, tính khả thi không cao; hoặc như do kèn cựa địa vị, địa
phương cục bộ.... thì khi đó hiệu quả của sự lãnh đạo sẽ rất thấp. Trong di chúc của Bác, Đoàn kết chặt chẽ trong
Đảng là yếu tố đầu tiên đảm bảo cho sự lãnh đạo của Đảng thành công, Người căn
dặn: từ này có Đảng đến nay nhờ có sự đoàn
kết chặt chẽ ....cho nên “Đảng đã lãnh đạo nhân dân tiến từ thắng lợi này đến
thắng lợi khác”.
Chính vì đoàn kết là chổ dựa, nguồn sức
mạnh, là cội nguồn thắng lợi nên Đảng ta rất quan tâm xây dựng và gìn giữ. Đoàn
kết trở thành truyền thống quý báu của Đảng và nhân dân ta. Tuy nhiên chưa phải
ai ai cũng đã thấu hiểu nó, biết quý trọng nó một cách đúng mức; vì thế Bác căn
dặn các đồng chí của mình từ Trung ương đến các chi bộ “cần phải giữ gìn sự đoàn
kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”.
Từ thực tế lịch sử cho thấy vì nhiều yếu
tố tác động khác nhau nên thấu hiểu và
việc xây dựng khối đoàn kết trong Đảng không phải là điều đơn giản và đều được
mọi người nhận thức, thực hành đầy đủ. Chủ tịch Hồ Chí Minh đã căn dặn rằng cách
tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất của Đảng là phải thực hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và
nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình một cách vừa có lý có tình.
Trong Di
chúc của Chủ tịch Hồ Chí Minh vấn đề đoàn kết trong Đảng được Người đưa ra thành
vấn đề đầu tiên trong vấn đề trước hết để dặn lại đời sau. Có lẽ rất ít người đã
đặt câu hỏi tại sao vậy ?
58 năm kể từ ngày ra đi tìm đường cứu nước cho đến phút cuối đời, từ việc
phải lặn lội khắp năm châu bốn biển, người càng am hiểu tường tận muốn làm cách
mạng thì càng phải chăm lo xây dựng khối đoàn kết. Bởi thế sau khi sáng lập ra Đảng
cộng sản Việt nam thì Người đã chú ý ngay đến việc xây dựng và giữ gìn sự đoàn
kết trong Đảng. Người coi đây là yếu tố tiên quyết để đảm bảo thành công cho sự
lãnh đạo của Đảng. Ngay từ những văn kiện
vắn tắt đầu tiên như chính cương vắn tắt của đảng, sách lược vắn tắt của Đảng
do Nguyễn Ái Quốc khởi thảo đưa ra trong Đại hội thành lập Đảng đã thể hiện bao
quát tính ưu việt ấy. Trong quá trình cùng Đảng chèo lái con thuyền cách mạng đi
đến thành công đã có biết bao lần Người giải quyết thành công vấn đề đoàn kết, để
rồi đưa đất nước vượt qua giông bão. Đó là thời kỳ sau khi giành được chính quyền,
vận mệnh đất nước đứng trước nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc, rồi đến những lúc Đảng
gặp sai lầm trong tiến hành cải cách ruộng đất; cách mạng gặp thử thách trước sức
tàn phá của chiến tranh cục bộ, chiến tranh phá hoại...
Tất cả đều cho thấy đoàn kết sẽ gặp khó khăn trước những bước ngoặt lịch
sử. Vấn đề đoàn kết trong Đảng sẽ xuất
hiện như một hiệu ứng của vấn đề tư tưởng con người. Vì vậy nếu không dự báo trước,
không tính trước thì cách mạng sẽ gặp khó khăn và hậu quả khó lường. Bởi thế Bác
đã dự tính trước: Cuộc kháng chiến chống Mỹ chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng khi
kết thúc chiến tranh thì bước ngoặt cách mạng mới sẽ mở ra và do đó theo quy luật
thì vấn đề đoàn kết lại sẽ bị thử thách.
Sau chiến tranh đất nước sẽ chuyển mình sang nhiệm vụ mới. Tất cả mọi tư
duy, cơ chế điều hành thực hiện theo mệnh lệnh chỉ huy bao cấp trong chiến
tranh sẽ buộc phải huỷ bỏ thay vào đó là việc vận hành theo chế độ kinh tế mới,
tính toán, xây dựng, dân chủ....
Trong chiến tranh chúng ta “thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất
nước, nhất định không chịu làm nô lệ”. Mọi người lấy mục tiêu được chiến đấu cống
hiến, hy sinh làm cao quý, tự hào. Sau chiến tranh mục tiêu ấy đã hoàn thành.
Con người bắt đầu với tư duy mới tính toán lợi ích và thành quả hưởng thụ.
Sau chiến tranh mối quan hệ con người có điều kiện mở rộng hơn; đặc biệt
là trong xu thế hội nhập và toàn cầu hoá. Cán bộ đảng viên không chỉ được tiếp
xúc, chứng kiến những thành tựu tiến bộ
của nhân loại mà còn phải đối mặt với những cám dỗ lợi ích, thiệt hơn và không
loại trừ cả những thủ đoạn tha hoá mua chuộc của thế lực đồng tiền... Chức tước,
địa vị, đồng tiền đang là những chất xúc tác dẫn tới tệ nạn đặc quyền đặc lợi, tham
nhũng....làm thay đổi màu sắc của sự đoàn kết trong cộng đồng nói chung, trong Đảng
nói riêng. Nếu không giải quyết tốt các mối quan hệ ấy thì sức mạnh của khối đoàn
kết có thể bị bào mòn và vai trò lãnh đạo của Đảng sẽ bị phai nhạt. Vì vậy để giữ vững vai trò lãnh đạo của Đảng nhất
thiết phải gắn liền với việc chăm lo giữ vững khối đoàn kết mà đầu tiên là sự đoàn
kết trong Đảng.
Chắc chắn rằng, tất cả những bài học
thực tiễn cuộc đời sẽ đọng lại ở những suy tư, trăn trở sâu sắc, được Chủ tịch
Hồ Chí Minh chắt lọc kết tinh thành những gì tinh tuý nhất để di chúc lại cho
con cháu thế hệ mai sau trong đó vấn đề quan trọng hàng đầu là đoàn kết trong Đảng.
Phải chăng sau 45 năm thực hiện Di chúc của Bác, mỗi một cán bộ, đảng viên hãy
góp phần điều chỉnh chính mình để cho sự đoàn kết trong Đảng ngày một thêm hoàn
thiện, kính dâng linh hồn Người yên giấc ngàn thu./.
10-2014